Trang

Friday, November 18, 2011

Khổ lắm, biết rồi, nói mãi ?

Vừa đọc chia sẻ của Nguyễn Thị Từ Huy từ bỏ ĐHQG HCM ra đi hôm qua thì lại thấy hai bài này trên Tuanvietnam. Cả hai bài đều viết thật tốt, nói lên thật đúng những việc phải làm để dân tộc sử dụng được trí tuệ của mình phát triển đất nước (Vũ Quốc Tuấn viết "Trọng dụng nhân tài cho phát triển đất nước". ) và giải bài toán giáo dục (Hồ Bất Khuất viết "Nghề làm thầy đang gặp khó"). Người đọc ai cũng thấy đúng, và biết bao ý kiến đúng đắn khác đã được viết ra cả chục năm nay. Vậy tại sao toàn bộ hệ thống xã hôi không ai đứng ra làm cho những ý kiến đúng biến thành hành động cụ thể để sửa đổi, để làm cho cuộc sống hợp lý hơn, tốt đẹp hơn?

Đây là hâu quả hiển nhiên của việc một hệ thống quyền lực được xây dựng không đi kèm sự minh bạch về trách nhiệm. Hệ quả là những chuyên gia thì không được sử dụng, người có trí tuệ trở nên bất lực, còn những kẻ được trao quyền thì không đủ năng lực để làm việc. Cả hệ thống trở nên vô tri vô giác và bất lực, kinh tế trì trệ, văn hóa giáo dục suy đồi, cái ác thắng thiện, bạo lực hoành hành...


* Xem them Vũ Thế Khôi 20/11/2011:"Tái cấu trúc đầu tư giáo dục, tại sao không?"

No comments:

Post a Comment